A.allowed by the laws of God and men, righteous, οὐ θεμιτόν [ἐστι],= οὐ θέμις, c. inf., “οὐ θ. οἱ ἔφασκε πίνειν οἶνον” h.Cer.207, cf. Pi.P.9.42, S.OT993, OC1758 (anap.), E.Or.97, Theoc.5.136, etc.: in Prose, Hdt.3.37,5.72, Pl.Ap.30d, IG 2.1059.16, 14.1390; “μηδὲ θεμιτὸν . . μηδ᾽ ὅσιον” D.21.148: in pl., τὰ μὴ θεμίτ᾽ ἦν [ἰδεῖν] dub. l. in Call.Lav.Pall.78. Adv. “-τῶς” Phot., Suid.
θεμι^τ-ός , ή, όν, (θέμις)